Từ Thủa ấu thơ, có ai không nhìn thấy nụ cười của mẹ. Đó là nụ cười yêu thương, nụ cười khích lệ đối với mỗi bước tiến của con. Là những lúc con biết đi, biết nói, khi con lần đầu đi học. Mỗi khi con được lên lớp, được nhận giấy khen. Có phải lúc nào mẹ cũng nỡ nụ cười không nhỉ. Làm sao để luôn luôn nhìn thấy nụ cười của mẹ đây. Đó là tâm tư tôi nghĩ vế mẹ.
Có những chiều tràm vàng rụng ngoài
sân.
Con bồi hồi nhớ về quê mẹ.
Nhớ mái nhà đơn sơ hàng dương mát mẽ.
Nhớ hàng dương làng xào xạc tiếng ve.
Ôi nhớ làm sao những buỗi trưa hè
Dáng mẹ gầy ngồi dưới hàng dương ấy.
Con thương mẹ con thường thủ thỉ.
Mẹ của con mẹ trẻ mãi đừng già.
Mẹ biết không con ước mình thơ dại.
Để gần bên mẹ mãi chẳng xa.
Con xót xa khi nghĩ mẹ đã già.
Bao nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt.
Suốt một đời vì chúng con vất vả.
Mái tóc dài theo năm tháng sương pha.
Như nguồn suối chẳng bao giờ khô cạn.
Mẹ chăm lo tưới mát một đời con.