Một chú Đỗ con ngủ khì trong cái chum khô ráo và tối om suốt một năm. Một hôm tỉnh dậy chú thấy mình nằm giữa những hạt đất li ti xôm xốp.
Chợt có tiếng lộp độp bên ngoài.
- Ai đó ?
- Cô đây.
Thì ra cô Mưa Xuân, đem ước đến cho Đỗ con
được tắm mát, chú lại ngủ khì. Có tiếng sáo vi vu trên mặt đất làm chú tỉnh
giấc. Chú khẽ cựa mình hỏi :
- Ai đó ?
Tiếng thì
thầm trả lời chú : “Chị đây mà, chị là Gió Xuân đây. Dậy đi em, mùa xuân đẹp
lắm”.
Đỗ con lại
cựa mình. Chú thấy mình lớn phổng lên làm nức cả chiếc áo ngoài.
Chị Gió Xuân
bay đi. Có những tia nắng ấm ấp khẽ lay chú Đỗ con. Đỗ con hỏi :
- Ai đó ?
Một giọng nói
ồm ồm, âm ấm vang lên :
- Bác đây !
Bác là Mặt trời đây, cháu dậy đi thôi, sáng lắm rồi. Các cậu học trò cắp sách
tới trường rồi đấy.
Đỗ con rụt rè nói :
- Nhưng mà
trên đấy lạnh lắm.
Bác Mặt trời khuyên :
- Cháu cứ vùng
dậy đi nào. Bác sẽ sưởi ấm cho cháu, cựa mạnh vào.
Đỗ con vươn
vai một cái thật mạnh. Chú trồi lên khỏi mặt đất. Mặt đất sáng bừng ánh nắng
xuân. Đỗ con xoè hai cánh tay nhỏ xíu hướng về phía mặt trời ấm áp.